Vì mục đích chánh là lợi nhuận tài chánh (tiền bạc) nên âm nhạc có một nhánh rẽ: âm nhạc thương mãi đáp ứng nhu cầu giải trí cho vui tai, vui mắt của con người. Thời nào cũng có những cai thầu, đầu nậu âm nhạc thương mãi nhưng tệ nhất là biến âm nhạc thành tôi tớ phục vụ cho quảng cáo kinh doanh.
Vì những nhạc sĩ có lòng tự trọng với nghệ thuật không bao giờ sáng tác tác phẩm giải trí thương mãi nên sản sinh ra "thợ nhạc". Thợ nhạc chỉ biết bắt chước, mô phỏng nên âm nhạc giải trí thương mãi phải có "công thức" để có thể được "sản xuất" hàng loạt.
Cho nên, theo quan điểm của cá nhân tôi, ai dùng công thức để "sản xuất" âm nhạc là thợ nhạc.
Thế thì nơi nào đào tạo, hướng dẫn "sản xuất" âm nhạc theo công thức thì nên được gọi cho đúng bản chất là: trường nghệ thuật thương mãi hoặc trường âm nhạc thương mãi.
Còn một loại thợ âm nhạc nữa mà tôi không muốn nói đến. Loại thợ này đặc biệt hơn vì chơi với âm nhạc giống y như nhau vì áp dụng chỉ một công thức duy nhất: "thợ hát".
Thợ nhạc phối hợp với thợ hát tạo được hiệu ứng rao bán âm nhạc. Âm nhạc khi được rao bán là âm nhạc thương mãi. Dùng từ "thương mãi" cho lịch sự chứ đúng nghĩa hơn là "âm nhạc chợ".
Sửa lần cuối: